Lời bài hát Trúc Nhân Lớn Rồi Còn Khóc Nhè là một khúc ca hồn nhiên nhưng cũng đầy sâu lắng, chạm đến góc khuất trẻ thơ trong mỗi người trưởng thành. Với giọng hát độc đáo và cảm xúc chân thật của Trúc Nhân, ca khúc mang đến một thông điệp nhân văn về những áp lực cuộc sống và quyền được yếu đuối. Bài hát nhắc nhở rằng, dù đã lớn rồi, đôi khi ta vẫn có nhu cầu khóc nhè để giải tỏa những nỗi buồn và tìm lại sự bình yên trong tâm hồn.
Lời Bài Hát Trúc Nhân Lớn Rồi Còn Khóc Nhè
Ngày thơ bé có cánh đồng, trưa nắng bên bờ sông
Thời tôi chưa biết vâng lời, chỉ biết chơi và cười Lời mẹ nói không nghe, cho rằng luôn khắt khe Mẹ nói, “Con trai đừng khóc nhè!”Ngu ngơ chạy theo đám bạn tôi đàn ca
Ấy thế mà khiếu văn nghệ nhất nhà Bạn bè cố bao che, câu nào cũng dễ nghe Nó nói hay hơn lời của mẹTôi ôm đàn và hát
Đi xa cùng bè bạn Ước mơ con là vòng quanh thế gian Tôi vô tình là thế Hay quên gọi về mẹ Ước mơ của mẹ là thấy con vềTôi ôm đàn và hát
Đi xa cùng bè bạn Ước mơ con là vòng quanh thế gian Tôi vô tình là thế Hay quên gọi về mẹ Ước mơ của mẹ là thấy con vềRồi tôi xơ xác đi nhiều khi mới quen người yêu
Thời tôi mới biết đi làm, em cứ hay càm ràm Người yêu nói tôi nghe tuy lời hơi khó nghe Em nói hay hơn lời của mẹThấm thoát lại thấy tôi chẳng thiếu điều chi
Lắm lúc lại thấy tôi chẳng có gì Phải chăng lớn khôn hơn hay càng ngu ngốc hơn? Tôi muốn nghe thêm lời của mẹTôi ôm đàn và hát
Đi xa cùng bè bạn Ước mơ con là vòng quanh thế gian Tôi vô tình là thế Hay quên gọi về mẹ Ước mơ của mẹ là thấy con vềTôi ôm đàn và hát
Đi xa cùng bè bạn Ước mơ con là vòng quanh thế gian Tôi vô tình là thế Hay quên gọi về mẹ Ước mơ của mẹ là thấy con vềGiờ tôi nhớ những cánh đồng, trưa nắng bên bờ sông
Giờ tôi mới biết vâng lời, thương lắm khi mẹ cười Giờ tôi muốn lắng nghe, cho dù lời khắt khe Không biết bao lâu còn có mẹ?Ngày thơ bé ngu ngơ ai chẳng hay khóc nhè
Nay lớn, cớ sao lại khóc nhè?MV Bài Hát Trúc Nhân Lớn Rồi Còn Khóc Nhè
Hợp Âm Bài Hát Trúc Nhân Lớn Rồi Còn Khóc Nhè
1. Ngày thơ [Bb] bé có cánh [Gm] đồng, trưa nắng [C] bên bờ sông [Dm]
Thời tôi [Bb] chưa biết vâng [C] lời, chỉ biết [F] chơi và cười
Lời mẹ [Bb] nói không [Gm] nghe cho [C] rằng luôn khắt [Dm] khe
Mẹ [Bb] nói “Con [C] trai đừng khóc [F] nhè”.
Ngu ngơ chạy [Bb] theo đám [Gm] bạn tôi [C] đàn ca [Dm]
Ấy thế mà [Bb] khiếu văn [C] nghệ nhất [F] nhà
Bạn bè [Bb] cố bao [Gm] che câu [C] nào cũng dễ [Dm] nghe
Nó [Bb] nói hay [C] hơn lời của [F] mẹ.
ĐK:
Tôi ôm [Bb] đàn và [Gm] hát đi xa [C] cùng bè [Dm] bạn
Ước [Bb] mơ con là vòng [C] quanh thế [F] gian
Tôi vô [Bb] tình là [Gm] thế hay quên [C] gọi về [Dm] mẹ
Ước [Bb] mơ của mẹ là [C] thấy con [F] về.
Tôi ôm [Bb] đàn và [Gm] hát đi xa [C] cùng bè [Dm] bạn
Ước [Bb] mơ con là vòng [C] quanh thế [F] gian
Tôi vô [Bb] tình là [Gm] thế hay quên [C] gọi về [Dm] mẹ
Ước [Bb] mơ của mẹ là [C] thấy con [F] về.
2. Rồi tôi [Bb] xơ xác đi [Gm] nhiều khi mới [C] quen người yêu [Dm]
Thời tôi [Bb] mới biết đi [C] làm, em cứ [F] hay càm ràm
Người yêu [Bb] nói tôi [Gm] nghe tuy [C] lời hơi khó [Dm] nghe
Em [Bb] nói hay [C] hơn lời của [F] mẹ.
Thấm thoát lại [Bb] thấy tôi [Gm] chẳng thiếu [C] điều chi [Dm]
Lắm lúc lại [Bb] thấy tôi [C] chẳng có [F] gì
Phải chăng [Bb] lớn khôn [Gm] hơn hay [C] càng ngu ngốc [Dm] hơn?
Tôi [Bb] muốn nghe [C] thêm lời của [F] mẹ.
ĐK:
Tôi ôm [Bb] đàn và [Gm] hát đi xa [C] cùng bè [Dm] bạn
Ước [Bb] mơ con là vòng [C] quanh thế [F] gian
Tôi vô [Bb] tình là [Gm] thế hay quên [C] gọi về [Dm] mẹ
Ước [Bb] mơ của mẹ là [C] thấy con [F] về.
Tôi ôm [Bb] đàn và [Gm] hát đi xa [C] cùng bè [Dm] bạn
Ước [Bb] mơ con là vòng [C] quanh thế [F] gian
Tôi vô [Bb] tình là [Gm] thế hay quên [C] gọi về [Dm] mẹ
Ước [Bb] mơ của mẹ là [C] thấy con [F] về.
* Giờ tôi [Bb] nhớ những cánh [Gm] đồng, trưa nắng [C] bên bờ sông [Dm]
Giờ tôi [Bb] mới biết vâng [C] lời, thương lắm [F] khi mẹ cười
Giờ tôi [Bb] muốn lắng [Gm] nghe, cho [C] dù lời khắt [Dm] khe
Không [Bb] biết bao [C] lâu còn có [F] mẹ.
Ngày thơ [Bb] bé ngu [Gm] ngơ ai [C] chẳng hay khóc [Dm] nhè
Nay [Bb] lớn cớ [C] sao lại khóc [F] nhè.
Lớn Rồi Còn Khóc Nhè kết thúc với sự đồng cảm sâu sắc, khẳng định thông điệp nhân văn mà bài hát muốn truyền tải. Tác phẩm là sự kết hợp ăn ý giữa tác giả (nhạc sĩ Nguyễn Hải Phong) và ca sĩ thể hiện Trúc Nhân, người đã dùng giọng hát đầy cảm xúc và độc đáo của mình để kể một câu chuyện chân thật về nỗi lòng người lớn. Đây là một ca khúc chữa lành tâm hồn, nhắc nhở chúng ta về quyền được yếu đuối. Hãy bật “Lớn Rồi Còn Khóc Nhè” để cho phép mình nghỉ ngơi và thấu hiểu cảm xúc của chính mình!